Chủ Nhật, 23 tháng 12, 2012

Chúng mình đều đang tìm kiếm hư vô.


Tôi bất lực để tuổi trẻ của mình trôi tuột khỏi bàn tay . Đã không biết bao nhiêu lần tôi ước ao, mình có thể trở lại tuổi dám yêu dám ghét . Sẵn sàng đặt cược , chấp nhận bị thua .
Vì khi còn trẻ chúng ta đều không sợ cô đơn . Và khi còn trẻ , chúng ta đều được phép mắc sai lầm .
Nông nổi , vấp ngã , đau đớn , thất bại , tổn thương . Tất cả những tháng ngày mà chúng ta vẫn hay gọi là thanh xuân đó . Đều tạo nên chúng ta bây giờ.
Những con người biết yêu cái đẹp , trân trọng sự bao dung .
Năm tháng thì dài , cuộc đời thì ngắn . Nỗi đau thì ngay đấy , người tình lại ở xa . Những nỗi đau thật thà của một thời tươi đẹp không thể nào che dấu được . Lý do cho những cơn đau dạ dày cồn cào hành hạ mỗi đêm vì chúng ta không biết chúng ta là ai , chúng ta là cái gì? 
Giá trị mỗi con người thì to lớn vô cùng , nhưng mấy ai có thể nhận ra ? Mấy ai có thể gặp được người biết trân trọng bản thân mình ? Mấy ai biết cách yêu thương người khác
Vì chúng ta chẳng hề biết gì , nên việc gì cũng đều phải học . Và phải sẵn sàng bỏ ra học phí để trả giá cho những buổi học làm người .
Thì người yêu cũng vậy thôi , không có người yêu nào từ trên trời rơi xuống. Nhưng tình yêu sẽ khiến con người ta trưởng thành .
Thành một cô gái biết ngắm nhìn , biết bao dung .
Chỉ cần trong khoảnh khắc nào đó , chúng ta tìm thấy chàng trai hiểu giá trị của ta , biết được rằng , thể gian này chẳng còn cô gái nào giống vậy nữa
Vậy là đủ hạnh phúc cho một quãng đường nông nỗi rồi
Vì " cuộc đời có gì đâu mà buồn "
Còn chúng ta đều có một cuộc đời , để trao cho người khác ////////////

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét