Thứ Bảy, 22 tháng 12, 2012

Thành phố này lung linh và ảo ảnh quá ♥

Tôi đã từng rất nhiều lần , trong suốt 3 năm trời đằng đẵng . Hi vọng mình có thể một lần thôi .Dù là vô tình hay cố ý , lỡ lời hay lựa lời . Nói với người đàn ông quan trọng nhất của đời mình về cảm giác , về hạnh phúc , về ước mơ , về những hoang hoải dài tăm tắp trong lòng.
Tôi đã rất nhiều lần muốn thu hết can đảm mà hét lên trong đám đông ruột thịt nhưng xa lạ rằng tôi hoàn toàn nghẹt thở bởi lớp mặt nạ mình đang đeo . Muốn cầu xin họ ngừng việc tra tấn tinh thần tôi bằng lời nói và thứ đạo đức giả khốn nạn họ treo nơi cửa miệng . Nước mắt của những tháng ngày u tối đó . Nhiều hơn cả nước mắt 17 năm cộng lại. Đôi lúc chỉ cần nằm một chổ cũng tự trào ra. Chẳng vì gì , chẳng vì ai . Chỉ là không thể chứa thêm được nữa .
Tôi cứ nằm trong tay bản ngã sợ sệt của mình và chạy trong bóng tối từ đó . Hy vọng một ngày đủ can đảm lôi tất cả ra ánh sáng . Hy vọng một ngày không còn phải gồng mình lên để diễn một vở kịch mà người xem chẳng thèm quan tâm đến cảm xúc của nhân vật.
Tôi vẫn cầu nguyện mỗi ngày , như người ta thành khẩn thắp nhang cho một niềm hy vọng nào đó ......

Ps: Thành phố này tôi nhiều lần muốn rời xa , nhưng lại sợ lạc mất tất cả ....

1 nhận xét:

  1. Chị ơi.. Em là Tiểu Du nè chị. Chị Add em nha. Em ko biết gì hết.

    Trả lờiXóa