Chủ Nhật, 23 tháng 12, 2012

Cô đơn cũng không được khóc !













Trái tim con người nhỏ lắm. Nhỏ hơn chúng ta tưởng rất nhiều . Một câu chuyện vui không làm tôi nhớ bằng một câu chuyện buồn.
Người làm ta cười không làm ta nhớ bằng người khiến ta khóc .
Chỉ biết rằng thương ai đó rõ ràng là một cái nợ
Mà để trả hết nợ này

Một cuộc đời là chưa đủ.......!!

Chợt một ngày ta không còn biết khóc




























Em đã đi rất xa thành phố của mình và bắt đầu những hành trình mới , những hành trình đầy ánh sáng và lẻ loi . Em đi trong sự cô đơn tột cùng giữa những đủ đầy ,  em đi trong giấc mơ của rất nhiều người khác và em đi trong tiếng hát ru của chính bản thân mình . Thi thoảng giữa lúc đứng thừ người trước những con sóng biển kỳ lạ đầy hơi nước lạnh tát vào gương mặt nửa trẻ thơ , nửa già cỗi . Em biết mình nhớ anh !!
Em đã ước ao mình sẽ gặp lại nhau , em đã ước ao mình sẽ lại được ngồi cạnh nhau và trò chuyện cùng nhau ....
Em đã ước ao giây phút ấy là mãi mãi
Em đã ước ao rằng mình sẽ khác ♥





























Em giấu giọt nước mắt
Sau nụ cười trinh nguyên
Em giấu những lời nguyền
Sau lời ru rất khẽ
Giấu bóng mình đơn lẻ
Trong biển người mênh mông
Em giấu nỗi chông chênh
Trong tận cùng hơi thở

Giấu cả những ước mơ
Trong tim mềm con gái
Em giấu những dại khờ
Trên bóng dáng vai anh

Em giấu giọt nắng hanh
Giữa mùa rơi đầy lá
Giấu những ngày vội vã
Giữa những đợi-chờ-mong.

Em giấu đoạn song song
Cho em –Người không ngược
Cược với cả cuộc đời
Em giấu mình trong anh.

Cược với cả cuộc đời
Ta giấu mình trong nhau.

- Giấu | Hoàng Yến Anh.

Ngày cũ ....































Những ngày cũ, mà cũng không hẳn là cũ lắm. Mình vẫn thường hút thuốc, đôi khi là Malboro, đôi khi là Mild Seven. Mình vẫn thường đến bar, đôi khi cùng chị, đôi khi một mình. Tuyệt nhiên chỉ ngồi một góc và lặng lẽ uống Gin Tonic, đôi khi là Margarita và thi thoảng là Long island ice tea.
Đó không phải là nổi loạn, hư hỏng hay điều gì tương tự như thế. Mọi người vẫn thường nhìn vào điếu thuốc cháy dở, một hình xăm, màu móng tay sơn, ly rượu vơi nửa để đánh giá một cô con gái là buông thả, là dễ dãi, là hỏng người. Mà như mình đã nói, ai ai cũng có quyền mua niềm vui theo cách của riêng mình.
Nếu như một cô không vi phạm pháp luật, không đong - đưa - đẩy, không đua đòi chơi bời trên đồng tiền cực khổ của ba mẹ, không sống vô lối, vô trách nhiệm với bản thân mình. Thì nói cho mình nghe đi, tại sao cô ấy phải nhìn vào thái độ và đánh giá của những người không liên quan để thay đổi, hoặc giả chỉ là, xem lại cách sống của chính mình?
Họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm. Đừng bao giờ định nghĩa nhân cách một người chỉ bằng mắt nhìn. You also never get the right to do that













Khi mọi vật chìm vào đêm, tôi trở mình tỉnh dậy. Trước mắt tôi là một màn tối, tĩnh lặng. Dường như mọi âm thanh đều bị nuốt chửng vào khoảng không gian mờ mịt ấy. Tôi bất giác ngồi dậy, kéo lê cơ thể mệt mỏi của mình xuống giường. Tôi bỗng thấy mình cô độc.
Rút tấm chăn mỏng trên tủ và chiếc gối quen thuộc, vô thức đi về phía ban công phòng đối diện. Mùa đông bao bọc lấy bầu trời, lạnh giá. Hơi thở của khoảnh khắc ngày chuyển mình thanh khiết, ngọt ngào lạ lùng. Ngoài này vẫn còn tối, nhưng không còn dáng vẻ mờ mịt bên trong phòng nữa rồi. Ánh sáng hiu hắt từ công trường nặng nề thổi vào đêm.
Có những nỗi đau bất chợt không vì lý do gì.
Lặng lẽ trải chăn, nhẹ nhàng nằm xuống. Cái lạnh lẽo của nền gạch len lỏi trong cơ thể. Còn sương đêm, thấm đẫm sự băng giá trong trái tim tôi. Dường như nước mắt đã hóa thành tuyết. Bất giác rơi, bất giác tan chảy. Hoa nở rồi lại tàn.
Ánh trăng trên cao chiếu rọi người con gái nằm co quắp ngoài ban công. Rõ ràng là nhạt nhòa đến thế, vậy mà như xuyên thấu vạn vật. Thầm mong trái tim mình hãy giá lạnh, nước mắt hòa quyện vào giai điệu của đêm.
Đó là những ngày tháng hoa niên thời nông nổi. Tôi tìm cách giải thoát mình vào bóng tối.
Trái tim tôi giờ đã rệu rã quá. Trở mình thức dậy, chỉ biết im lìm lặng vào màn đêm.
Có những nỗi cô đơn không thể bật thốt thành lời.
Nước mắt rơi, không một bàn tay đón lấy.

Em không còn biết khóc ♥

Một ngày lại có mưa bay
Nhưng em không khóc nữa.
Đêm qua nỗi cô đơn gõ cửa
Hỏi em rằng có buồn không
Đã lâu lắm rồi những mùa đông
Em luôn để cửa mở
Chờ đợi gì đây, em cũng không biết nữa…
Em của hôm nay đã khác với ngày xưa
Đi qua bão giông và thôi không khóc
Tuổi trẻ lặng thầm
Bớt nhiều rồi tiếng thở dài mệt nhọc
Em về nuôi lại tóc xanh.
Bài thơ xưa em viết tặng anh
Giờ đã là bài thơ tặng muôn vàn người con gái khác
Ai chẳng có một thời yêu bất kể là nhầm lạc
Cũng từng dại khờ tạc ai đó trong tim
Dù người con trai như thể cánh chim
Chẳng nơi nào là bến đậu.
Hoa cúc vàng một chậu
Chiều nay thả kén vàng
Thôi anh ạ, đừng trách cứ thời gian
Chuyện đã qua rồi, chẳng nên khơi lại nữa
Bình minh lại gõ cửa Mở ra muôn vàn ngày.
Em vẫn mình em lặng lẽ nơi này
Lâu lắm rồi em không còn biết khóc
Dù đôi khi cuộc đời toàn mệt nhọc
Những quẩn quanh, sợ hãi, tầm thường
Em lặng đi nhìn bóng trong gương
Em yếu đuối, nhưng em không khóc nữa…
Có ai đi sửa chữa
Những thương tổn cuộc tình
Em đã quen một mình
Và em thanh thản lạ
Đừng hi vọng nhiều quá
Vào những gì mong manh
Em còn yêu thương nữa
Sao phải khóc vì anh…
- Em không còn biết khóc - Trần Việt Anh

Tôi chờ người tôi yêu quay lại :)
























Nếu mọi thứ trong đời đều có quy luật thì tình yêu có lẽ là một ngoại lệ. Hoặc cũng có thể gọi là một định mệnh. Đắng cay hay hạnh phúc, hay cả hai, người ta cũng không lựa chọn được định mệnh của mình.

Anh đến khi cô đang bình yên và không muốn bình yên bị phá vỡ. Như một ngôi nhà đang xây đã được cô chăm chút chuẩn bị từng chi tiết, từ bản vẽ thiết kế, từ chất liệu, từ những bước thi công và ngày hoàn thành. Cô đã đi những bước đầu tiên trên con đường ấy một cách miệt mài, đã nhất định sẽ đi đến cuối con đường ấy, thực hiện giấc mơ từ rất lâu của cô dù nó rất đơn độc.Anh xuất hiện, giống như một sai số trong bản vẽ của cô, làm cho cô dừng lại, khiến cô bâng khuâng , ngã lòng .

Cô đến khi anh đã đi trên đường một mình rất lâu và thấy cô độcAnh muốn tìm kiếm một người bạn đồng hành, và vẫn đang tìm kiếm. Chỉ có điều, cô không phải là người anh vẫn kiếm tìm. Cô chỉ ngẫu nhiên xuất hiện trên con đường dằng dặc cô lẻ của anh. Cô, với dáng điệu đơn độc, bướng bỉnh, phớt đời, ngẫu nhiên xuất hiện giữa cánh rừng hoa cỏ, giữa bạt ngàn núi, bạt ngàn sương, đã dừng anh lại, khiến anh hoang mang.

Họ gặp nhau ở thời gian và thời điểm không nên gặp nhau. Cuộc gặp vừa là một cái mỉm cười, vừa là một giọt nước mắt của định mệnh lên cuộc đời họ.

Cảm giác ấm áp mà anh mang đến khiến cô hạnh phúc như một đứa trẻ. Khiến cô muốn nhắm mắt lại và ngủ yên trong vòng tay anh, kệ những sương gió ngoài ô cửa sổ, kệ những ước mơ bay cao, kệ những bước đi trên con đường đã định.

Cảm giác yêu thương cô như yêu một nhành hoa nhỏ mong manh, yếu đuối khiến anh chùng lòng. Khiến anh muốn được chăm sóc che chở cho người con gái tuy lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ, ngang tàng nhưng thực ra lại yếu mềm như cỏ ấy.

Nhưng họ đều biết lẽ ra không nên có cuộc gặp tình cờ ấy. Cô lẽ ra không nên xuất hiện ở đây … Anh lẽ ra đừng chú ý đến cô giữa vô vàn bạn ảo, hoặc chỉ dừng lại ở đó thôi, đừng tìm hiểu về cô và rồi muốn gặp. Họ lẽ ra không nên những lời hứa, không nên cười thật nhiều và chia sẻ nhiều đến thế chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi. Lẽ ra không nên nhớ thương nhau khi rời xa.

Nếu thế, có lẽ cô sẽ vẫn đang đi từng bước miệt mài trên con đường của cô, bình yên và thanh thản. Anh cũng vẫn đang tìm kiếm người con gái thích hợp để song hành cùng anh hết tuổi thanh xuân và cả quãng đời dài. Họ sẽ đều yên ổn đi trên hai con đường song song vốn sẽ chẳng bao giờ gặp nhau nếu định mệnh không nhìn thấy họ và trong một phút nhẫn tâm hoặc rộng lượng đã cho họ gặp nhau.
Nếu ấm áp, nhớ nhung, say đắm là những cảm giác của tình yêu thì họ đã yêu. Nếu nụ cười, lời yêu thương, sự chăm sóc ân cần là hạnh phúc thì họ đã hạnh phúc.

Nhưng họ vẫn rời xa nhau.

Không phải vì tình yêu trong phút chốc đã lụi tàn, không vì bên nhau họ không hạnh phúc. Chỉ vì đó là một tình yêu lẽ ra không nên đến vào lúc này. Vì họ không thể, không nên có nhau khi họ vẫn chưa bao giờ sẵn sàng cho tất cả !

Bình yên hay không, anh vẫn cứ nên tiếp tục hành trình đơn độc của mình cho đến khi tìm được một nửa của anh. Đau đớn hay không, cô vẫn nên xóa đi sai số dù nhỏ trong bản vẽ của mình để lại miệt mài bước tiếp con đường cô đã định.

Chỉ là, đôi lúc, nếu dừng lại, cô sẽ rất nhớ dáng người đơn độc của anh. Anh, một vài chỗ nghỉ chân nào đó, biết đâu cũng sẽ nhớ những điều mà anh từng rất ghét, hoặc cảm thấy bướng bỉnh ở cô.
Chỉ là, ở một vài khúc quanh gian khó nào đó trong đời, quá khứ dịu dàng ấy sẽ có sức mạnh vỗ về, bao bọc anh và cô. Và cô hi vọng sẽ tìm lại được anh ♥
Chỉ là, đâu đó trong trái tim họ, có một vết xước nhỏ, rất nhỏ thôi, nhưng vẫn gợn lên trong từng nhịp đập.


Hãy cứ xem như chúng ta là định mệnh ♥

Tuổi trẻ ngông cuồng là thứ độc dược









Vị đắng ấy anh không hiểu được đâu
Khi một người đàn bà vì tình mà lụy ....

Ps: " Có những ngày tuyệt vọng cùng cực , tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau. Từ 
buổi con người sống quá rẽ rúng , tôi biết rằng vinh quang chỉ là điều dối trá . Tôi không còn gì để chiêm bái ngoài nỗi tuyệt vọng và lòng bao dung . Hãy đi đến tận cùng của tuyệt vọng để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa. Tôi không muốn khuyến khích sự khổ hạnh ,nhưng mỗi chúng ta hãy thử sống cùng một lúc vừa là kẻ chiến thắng , vừa là kẻ chiến bại . Nỗi vinh nhục đã mang ta ra khỏi đời sống để đưa ta đến những đấu trường ..... "  -Trịnh Công Sơn ! 


Gần nhau như thế, sao lại chọn lựa xa nhau?

Có lẽ tình yêu cũng cần nghỉ ngơi, như con tàu đậu ở sân ga vậy.

Bao giờ người lữ khách biết nhớ, tất sẽ quay về ♥

Thương nhớ chỉ là cái cớ !


Nói điều gì đó đi…
khi lát nữa chúng ta bước ra ngoài giông bão
rồi chết đi trong cuộc mưu sinh cơm áo
mà nào có hay…
Những ngày tuyệt vọng
đến nỗi đau cũng để lại dấu vân tay
khi chúng ta chạm vào nhau và thế gian ngoảnh mặt
tại sao không thể đánh đổi cả cuộc đời để yêu một người được
tại sao không?

Nói điều gì đó đi…
khi lát nữa chúng ta bước ra ngoài bão giông
rồi lạc lối ngay trong thiên đường đã tạo dựng
mà nào đâu biết…
Những ngày hạnh phúc
đến niềm vui cũng dặn ta phải cảm ơn mỗi sớm mai
còn thức dậy và thấy đời mưa nắng
tại sao không thể yêu một người trong tim đến bất diệt
tại sao không?

Chúng ta đã gặp nhau một lần, cùng đi một quãng đường, và yêu nhau đến chừng ấy tháng năm
bấy nhiêu đó đã đủ?
(nhưng chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng khiến cuộc đời ta hóa thành tượng đá mất ngủ chỉ một lần yêu!)
Ngoài giông bão
mọi người có thể đi mà không cần thiết nhìn lại phía sau
bởi ai cũng cần phải sống
nhưng ta không thể nào không ngoảnh mặt
không thể bước đi khi trái tim đã sống bằng nhịp đập trong lồng ngực của một người khác
không thể bước đi khi biết người kia phải đi con đường khác
không thể bước đi khi ý nghĩa cuộc đời ta đã đánh mất
không thể bước đi khi biết rằng ta sống mà hạnh phúc không hơn là được cùng nhau chết
tại sao không thể nắm tay nhau đi trọn một con đường?
Nói điều gì đó đi…
Khi lát nữa ta sẽ thở hơi thở cuối cùng…
Ngoài giông bão
Liệu có bầu trời nào còn dành cho chúng ta không?
- Ngoài giông bão | Nguyễn Phong Việt.  


Tất cả đã đổi thay, em bây giờ cũng khác ~



Trong mỗi chúng ta, ai cũng có cho riêng mình một người yêu thương nhất, một người mà dù còn hay mất mãi vẹn nguyên và ngọt ngào theo từng nấc thời gian thăng trầm.
Và với anh, đó không phải là em.
Em yêu anh rất đầy nhưng em đến sau cô ấy-sau người anh dành từng dành hết thương yêu.
Anh yêu em, nhưng chắc chắn không nhiều bằng cô ấy, hay có thể rất nhiều nhưng không đậm sâu như cô ấy.
Là thiệt thòi phần em, là những điều không thể trách phần anh.
Anh không thích đi dưới mưa cùng em, có lẽ ít nhiều là vì nó gợi lại một chiều rất xa anh đứng chờ cô ấy dưới cơn mưa không ngớt hạt.
Anh ngại đưa tay lau nước mắt khi em khóc vì nó khiến anh đau lần thứ hai cho giọt nước mắt đầu tiên.
Anh thoáng buồn khi tình cờ nghe những bài hát xưa, nơi sâu thẳm tim anh thứ âm điệu cũ kỹ dường như đang nhắc nhở với anh rằng cô ấy vẫn còn đâu đó trong anh-đẹp đẽ.
Những gì anh từng có với cô ấy-thì em ở đây phải chăng chỉ đóng vai một người chia sẻ kỷ niệm.
Em đã từng rất buồn khi sắm vai người đến sau, sắm vai một kẻ yêu anh chậm chân, lạc lối.
Em đã từng rất đau khi cố ôm ghì lấy vai anh vững chãi mà hiểu rằng: cái bóng của cô ấy lớn quá.
Tháng năm lặng trôi dưới chân em âm thầm, em cố không ngộ nhận mình là bến vắng chờ anh, em vẫn yêu anh như thế.
Cho đến một hôm em chợt nhận ra điều tuyệt vời của người đến sau.
Dù gì em cũng đã nắm một vé làm người cuối cùng của anh.
Dù gì em cũng được ở bên để làm những thứ cô ấy và anh chưa từng có.
Dù gì … em cũng đang có anh.
Thật khó để che lấp đi thứ tình yêu lớn anh từng có
Thật khó để viết tện em đè lên tên cô ấy
Thật khó để anh vứt bỏ kí ức của mình
Phần em, em sẽ không làm tất thẩy những điều đó để có được anh vì khi em đặt lòng yêu thương anh em đã nhận ra điều đặc biệt của người đến sau.
Iris
-st-

Chúng mình đều đang tìm kiếm hư vô.


Tôi bất lực để tuổi trẻ của mình trôi tuột khỏi bàn tay . Đã không biết bao nhiêu lần tôi ước ao, mình có thể trở lại tuổi dám yêu dám ghét . Sẵn sàng đặt cược , chấp nhận bị thua .
Vì khi còn trẻ chúng ta đều không sợ cô đơn . Và khi còn trẻ , chúng ta đều được phép mắc sai lầm .
Nông nổi , vấp ngã , đau đớn , thất bại , tổn thương . Tất cả những tháng ngày mà chúng ta vẫn hay gọi là thanh xuân đó . Đều tạo nên chúng ta bây giờ.
Những con người biết yêu cái đẹp , trân trọng sự bao dung .
Năm tháng thì dài , cuộc đời thì ngắn . Nỗi đau thì ngay đấy , người tình lại ở xa . Những nỗi đau thật thà của một thời tươi đẹp không thể nào che dấu được . Lý do cho những cơn đau dạ dày cồn cào hành hạ mỗi đêm vì chúng ta không biết chúng ta là ai , chúng ta là cái gì? 
Giá trị mỗi con người thì to lớn vô cùng , nhưng mấy ai có thể nhận ra ? Mấy ai có thể gặp được người biết trân trọng bản thân mình ? Mấy ai biết cách yêu thương người khác
Vì chúng ta chẳng hề biết gì , nên việc gì cũng đều phải học . Và phải sẵn sàng bỏ ra học phí để trả giá cho những buổi học làm người .
Thì người yêu cũng vậy thôi , không có người yêu nào từ trên trời rơi xuống. Nhưng tình yêu sẽ khiến con người ta trưởng thành .
Thành một cô gái biết ngắm nhìn , biết bao dung .
Chỉ cần trong khoảnh khắc nào đó , chúng ta tìm thấy chàng trai hiểu giá trị của ta , biết được rằng , thể gian này chẳng còn cô gái nào giống vậy nữa
Vậy là đủ hạnh phúc cho một quãng đường nông nỗi rồi
Vì " cuộc đời có gì đâu mà buồn "
Còn chúng ta đều có một cuộc đời , để trao cho người khác ////////////

Thứ Bảy, 22 tháng 12, 2012

Thành phố này lung linh và ảo ảnh quá ♥

Tôi đã từng rất nhiều lần , trong suốt 3 năm trời đằng đẵng . Hi vọng mình có thể một lần thôi .Dù là vô tình hay cố ý , lỡ lời hay lựa lời . Nói với người đàn ông quan trọng nhất của đời mình về cảm giác , về hạnh phúc , về ước mơ , về những hoang hoải dài tăm tắp trong lòng.
Tôi đã rất nhiều lần muốn thu hết can đảm mà hét lên trong đám đông ruột thịt nhưng xa lạ rằng tôi hoàn toàn nghẹt thở bởi lớp mặt nạ mình đang đeo . Muốn cầu xin họ ngừng việc tra tấn tinh thần tôi bằng lời nói và thứ đạo đức giả khốn nạn họ treo nơi cửa miệng . Nước mắt của những tháng ngày u tối đó . Nhiều hơn cả nước mắt 17 năm cộng lại. Đôi lúc chỉ cần nằm một chổ cũng tự trào ra. Chẳng vì gì , chẳng vì ai . Chỉ là không thể chứa thêm được nữa .
Tôi cứ nằm trong tay bản ngã sợ sệt của mình và chạy trong bóng tối từ đó . Hy vọng một ngày đủ can đảm lôi tất cả ra ánh sáng . Hy vọng một ngày không còn phải gồng mình lên để diễn một vở kịch mà người xem chẳng thèm quan tâm đến cảm xúc của nhân vật.
Tôi vẫn cầu nguyện mỗi ngày , như người ta thành khẩn thắp nhang cho một niềm hy vọng nào đó ......

Ps: Thành phố này tôi nhiều lần muốn rời xa , nhưng lại sợ lạc mất tất cả ....

Paris ... Dream ♥


Có lẽ chẳng nên cưỡng cầu , có lẽ không nên vương vấn . Nhưng lại chẳng muốn buông tay
Biết rằng chẳng nên nhung nhớ . biết rằng không nên chờ đợi , nhưng lại chẳng muốn ra đi
Vì điều gì em phải ôm cô đơn vào lòng ??
Chẳng phải một người con gái , khi những nỗi đau đã trở nên khá quen thuộc . Được gì và mất gì chẳng còn quan trọng nữa rồi . Chỉ biết nhắm mắt , thanh thản bước trên con đường . Không rõ định hướng , lả lướt đưa ánh mắt ngắm nhìn trần thế . Chẳng phải hạnh phúc từ đó đã mất đi ….

- Paris trong em là cả một giấc mơ - Và nếu yêu anh em sẽ phải từ bỏ tất cả
Liệu có đáng ....
Làm ơn chứng minh em sẽ đúng đi anh .....

-12.12.12- Mình đã gặp nhau nhứ thế ♥

Thương nhau để đó ♥

Nghe thiên hạ hay đồn
Yêu đương hay ho phết
Làm quên hết cả mệt
Đi đâu cũng có đôi
Đo mắt với kề môi
Yêu nhau nhìn hay nhỉ
Nhìn bọn nó thủ thỉ
Ừ hay mình cũng yêu
Thế rồi mình đánh liều
Bảo anh bạn thân nhất
Chúng mình hợp nhau thật
Hay là yêu nhau đi
Anh nhìn mình kì kì
Sao giờ mới chịu nói
Làm anh chờ mệt mỏi
Giờ cô định tính sao
Phải yêu bù nhiều vào
Còn mặc kệ thiên hạ
Mình yêu nhau khác lạ
Chẳng giống họ nói đâu
Sẽ có lúc đau đầu
Vì cãi nhau giận dỗi
Rồi có khi nông nổi
Chia tay chẳng nói nhiều
Nhưng chắc chắn một điều
Ta sẽ làm được hết
Đi được tới chung kết
Nếu em chịu nghe anh
Khi em đang đành hanh
Anh sẽ nhẹ nhàng nói
Khi em thấy mệt mỏi
Đừng có buông tay nhau
Dù là trướcc hay sau
Em buông anh sẽ nắm
Ngược lại thì khó lắm
Miễn em đừng nản lòng
Thôi không nói lòng vòng
Mình cứ yêu nhau đã
Đừng nói trước gì cả
Yêu thì cứ yêu thôi
Khi mình thành một đôi
Chuyện sẽ hay hơn trước
Cho thiên hạ họ được
Đồn tiếp điều hay ho
-st-

.221212. Nói chung là chán đời vì ở đây trở trời và nhớ anh vãi lúa :”