Thứ Năm, 30 tháng 5, 2013

Nhất định sẽ quên ...

Một ngày lại có mưa bay
Nhưng em không khóc nữa.
Đêm qua nỗi cô đơn gõ cửa
Hỏi em rằng có buồn không
Đã lâu lắm rồi những mùa đông
Em luôn để cửa mở
Chờ đợi gì đây, em cũng không biết nữa…
Em của hôm nay đã khác với ngày xưa
Đi qua bão giông và thôi không khóc
Tuổi trẻ lặng thầm
Bớt nhiều rồi tiếng thở dài mệt nhọc
Em về nuôi lại tóc xanh.
Bài thơ xưa em viết tặng anh
Giờ đã là bài thơ tặng muôn vàn người con gái khác
Ai chẳng có một thời yêu bất kể là nhầm lạc
Cũng từng dại khờ tạc ai đó trong tim
Dù người con trai như thể cánh chim
Chẳng nơi nào là bến đậu.
Hoa cúc vàng một chậu
Chiều nay thả kén vàng
Thôi anh ạ, đừng trách cứ thời gian
Chuyện đã qua rồi, chẳng nên khơi lại nữa
Bình minh lại gõ cửa Mở ra muôn vàn ngày.
Em vẫn mình em lặng lẽ nơi này
Lâu lắm rồi em không còn biết khóc
Dù đôi khi cuộc đời toàn mệt nhọc
Những quẩn quanh, sợ hãi, tầm thường
Em lặng đi nhìn bóng trong gương
Em yếu đuối, nhưng em không khóc nữa…
Có ai đi sửa chữa
Những thương tổn cuộc tình
Em đã quen một mình
Và em thanh thản lạ
Đừng hi vọng nhiều quá
Vào những gì mong manh
Em còn yêu thương nữa
Sao phải khóc vì anh…


- Em không còn biết khóc - Trần Việt Anh

Thứ Tư, 29 tháng 5, 2013

Ném nỗi buồn để gặt cô đơn ....

Cô thường cảm thấy u uất. Có lúc buổi chiều cưỡng ép bản thân đi giữa đám đông, trở về mặt đất, uống một tách cà phê trong quán cà phê tăm tối, như là an ủi duy nhất.
Có lúc cô nghi hoặc với câu hỏi: con người rốt cuộc là vì mục đích gì, cứ luôn nhẫn nại mà sống, cuộc sống ngày lại qua ngày. Tất cả xem như không có hy vọng gì. Không có hy vọng đến từ thế giới bên mình, không có hy vọng đến từ những người bên mình. Cũng tựa hồ không có hy vọng đến từ bản thân mình.
Từng thử uống rượu. Mặt đỏ, da sau lưng và ngực đỏ ngứa khó chịu. Khóc. Sáng hôm sau tỉnh dậy, mưa như trút nước, không khí lạnh lẽo trong lành. Con mèo lặng lẽ cuộn mình bên gối, không động đậy, ánh mắt trấn tĩnh trong tiếng mưa dữ dội.
Vào thời khắc như thế, cô nhìn thấy tính chất của sinh mệnh mình, giống như một tấm vải trắng trải rộng, vì hanh khô và giặt tẩy, nhìn thấy mỗi một nếp gấp và vết đen nó ẩn giấu

- Nguyệt Đường Ký | An Ni Bảo Bối.