Thứ Tư, 11 tháng 3, 2015

Những ngày có Anh!


Có những ngày em chông chênh ở tuổi 20. Không định hướng, không có lối đi nào cho riêng mình. Em làm bạn với nỗi cô đơn dường như dài bất tận. Cho đến ngày em gặp được anh! Kể ra cũng khác người, vì chuyện mình đột ngột như chuyện cổ tích. Khi cả anh và em đều đang mải mê trong những dòng chảy miên man. Ngày Valentine đầu tiên đánh dấu 20t em đã gặp anh. Quán cafe trầm lắng, chúng ta đã chuyện trò rôm rã như hai người bạn đã quen từ lâu. Tim em không hồi hộp, vồn vã, nó uấm áp như thể người ngồi cạnh đây là người tri kỷ lâu năm em được gặp. Từ ngày biết anh cuộc sống của em cũng đổi thay nhiều hẳn. Bao nhiêu thói quen xấu em đều cố gắng khắc phục. Anh thương em, lúc nào cũng quan tâm em. Em trở thành cô gái vui vẻ, ít suy nghĩ và vô lo hơn. Nhưng có lẽ, những khó khăn vẫn đang rập rình ở phía trước. Những con đường anh và em đã đi qua và sắp sẽ đi qua sẽ không ít ghềnh thác. Em vẫn luôn hi vọng người đàn ông của em luôn đủ bản lĩnh để luôn bên em. Giữ vẹn lời hứa đi đến cuối đường. Nếu một ngày nào đó cuộc sống quá tất bật anh đánh rơi em giữa ngược dòng thương nhớ, sẽ có đôi lần anh hãy nhớ đến em. Nhớ đến những kí ức theo em một đời bên người, nhớ rằng em đã từng rất yêu anh chỉ là anh đã vô tình bỏ lỡ hẹn ước. Những ngày có anh thật sự em rất vui, những cử chỉ, hành động anh dành cho em sẽ mãi là hành trang bên em để khi đánh rơi, kí ức vẫn còn mãi. Em gặp anh vào một ngày dường như cùng cực của tuyệt vọng, cũng là lúc trái tim em trở nên băng giá trước sự đời. Anh nhẹ nhàng xuất hiện, bước vào cuộc sống của em, ngang nhiên chiếm một vị trí trong lòng em như đó là lẽ tự nhiên nhất trên đời. Anh xoa dịu vết thương trong tâm hồn em, anh thắp lên trong em một niềm tin vào cuộc sống, anh làm em tin tưởng vào một ngày mai sẽ đổi khác, anh thay đổi con người em...Em thấy mình đổi khác nhiều lắm. Em cười khi nghĩ về anh. Đôi lúc hình ảnh lướt qua trong tâm trí em. Em mong đợi được trò chuyện cùng anh. Rồi một ngày, em giật mình nhận ra em nghĩ về anh nhiều quá, tình cảm em dành cho anh nhiều quá, nhiều đến mức chính bản thân em cũng không kịp nhận ra. Em bối rối không biết phải làm thế nào trước cảm xúc của bản thân. Em hoảng loạng lo sợ làm mối quan hệ tốt đẹp này tan vỡ. Ở cái tuổi đôi mươi này, em chẳng đủ dũng cảm hay sự ồn ả cho một tình yêu mãnh liệt nữa rồi. Chỉ thế thôi, bình lặng yêu thương và âm thâm thương tưởng. Chỉ thế thôi cũng đủ, chỉ thế thôi cũng khó

Thứ Hai, 8 tháng 12, 2014

Trả anh về miền nỗi nhớ!

" Phố bỗng buồn tênh bờ vai hun hút gió Riêng chiều nay em biết em một mình “

Cơn gió chiều nay như báo hiệu một mùa Giáng sinh đã sắp lại gần. Thấm thoát đã rất nhiều năm trôi qua kể từ ngày anh bỏ thành phố này, bỏ em với những mùa đông lạnh hiu hắt.

Em đã từng nghĩ rằng thành phố không anh cũng vậy thôi, tim vẫn đập và mọi thứ vẫn không ngừng quay. Nhưng có lẽ đã không còn rộn ràng như trước. Anh còn nhớ hay đã quên những kỉ niệm tưởng chừng như mãi mãi lại có một ngày phai nhạt như cơn gió chiều nay. Có gì khác lạ khi người mất em, có gì đổi thay khi em mất người. Từng dòng kí ức như cuốn phim quay chậm cứa vào lòng em tưởng như đã chết lặng từ lâu. Yêu một người hay quên là chỉ mình em với những miền kí ức không tên, là khắc ghi đến tận cùng nỗi nhớ. Còn người đã quên từ rất lâu rồi. Vẫn một mình lang thang khi thành phố lên đèn, lướt qua hàng ngàn gương mặt nhưng không tìm nổi một bóng hình quen. Là quán cafe vẫn vang lên những giai điệu thân thuộc nhưng một người đã bỏ đi xa. Là chỉ mình em thâu đêm bên thành phố. Giá như cuộc sống có hai từ ” Giá như ” em sẽ ước thật nhiều khi có anh kề bên. Ngày mai, ngày kia và cả mai sau nữa, nếu có đôi lần anh chợt nhớ đến em, về những lần hẹn hò quên ngày tháng. Thì hãy nhớ em đã từng ở nơi đây chờ anh, tiếc là đã không còn yêu anh nữa...



Tháng 12, những cô gái Nhâm mã như em luôn vậy. Buông bỏ nếu không thấy ổn. Nhanh và dứt khoát. Bởi cuộc đời, xét cho cùng cũng không đủ lâu cho những vật vã đau thương. Tháng 12 là để quên. Nhắc cho mình cuộc đời ngắn lắm, hãy quên đi những thứ khiến mình đau dài. Tất cả mọi thứ trên thế gian này đều chỉ là tạm bợ, đặc biệt là tình yêu. Sẽ chẳng có gì toạn vẹn giữa chúng ta cả. Anh có thứ này em mất thứ kia, đứng cạnh nhau trong thật bất hòa. Mãi mãi trên bước đường em đi, anh chỉ là một sai số rất nhỏ trong cuộc đời em. Hoặc là anh sẽ lấp đầy sai số đó, hoặc là em sẽ xóa nó đi như chưa từng hiện diện. Sẽ không có gì dám chắc ở đây cả. Em đã bớt mơ mộng đi rất nhiều rồi...

Thứ Bảy, 29 tháng 11, 2014

Em đã nghĩ mình sẽ hạnh phúc . Bằng cách này hay cách khác nhất định phải hạnh phúc . Nhưng cuộc đời em vẫn vậy . Quanh quẩn , quẩn quanh . Cô đơn , lạc lõng , bơ vơ … Những cụm từ mà hầu hết các giai đoạn trong cuộc đời em tất yếu phải trải qua . Hoa tới độ xuân sang vẫn nở , dù biết sẽ úa tàn . Sao em không một lần được yêu thương . Người ta nói em có một cuộc sống bình yên vậy .Chưa đủ sao ? 
Phải . Bình yên . Bình yên trong đơn độc . Thứ bình yên mới nhìn vào rất an nhiên và thanh thản . Nhưng đâu ai biết rằng , dưới đáy biển , sóng vẫn ào ạt kêu la. 
Là ta đó , sao cô độc lạ kì ….
Em ước gì nhỉ ?
Một người bên em . Cùng em ngắm hoàng hôn khi Mặt Trời lặn, bình minh khi Mặt Trời lên . Thứ bình yên có đôi , chứ không đơn lẻ như em bây giờ .Hệt như một con nhím .Gai góc nhưng hoàn toàn yếu đuối . 
Hôm nay em thật tệ , thật tệ .....

Những ngày mưa chẳng thể gọi thành tên !




Miền Trung giữa tháng 11 ! 
Những cơn mưa như bấu víu vào lòng khiến ta u mê , mệt mỏi ! 
Đâu đây hiện lên những gương mặt thân quen nhưng chỉ cần chạm nhẹ đã Biến Mất ! 
Ngày ấy trẻ con làm gì cũng không quan tâm rồi nó sẽ đi đâu và về đâu ! 
Chỉ cần Thích thì sẽ làm cho bằng được ! 
Lớn rồi mới biết đâu phải cứ thích là sẽ được , đôi khi phải hi sinh tất cả chỉ để dành lại từng nụ cười cho người thân ! 
Ngày ấy cứ hỡ ra là cau có , bực mình nếu không may gặp chuyện xui xẻo đến ... Bây giờ có gặp chuyện bi thương đến đâu vẫn điềm tĩnh vượt qua ! 
Ngày ấy và Bây giờ ! Khác nhau nhưng giống nhau quá ! 
Khác là vì ta đã học được rất nhiều từ cuộc sống , học cách đứng dậy sau vấp ngã , học cách hi sinh dù nó chẳng dễ dàng gì , học cách điềm nhiên trước những giông bão và coi nó chỉ là trò chơi cuộc đời , sống là để trải nghiệm , sống là cho đi và đừng mong chờ nhận lại gì từ cuộc đời 
Và quan trọng là học được một điều " Dù cô đơn cũng không được khóc " 
Nước mắt chỉ là một biểu hiện vụng về của nỗi đau ! 
Nhưng sao ta vẫn giống ngày xưa quá ! 
Vẫn tha thiết được che chở , yêu thương vì ta đang phải trưởng thành bằng một tâm hồn non nớt 
Vẫn mong chờ những lời quan tâm , săn sóc dù biết mình đã lớn và phải tự lo cho c.s ! 
Ừ ! Thì ta đang gồng để trưởng thành đầy thôi ! 
Nhưng sao khó khăn quá ! 
Bờ vai ta heo gầy giờ phải là chổ dựa cho mái tóc trắng của Cha ! 
Niềm vui sao ít ỏi , nỗi buồn thì vô hạn ! Nhưng ta sẽ cố đến sức cùng lực kiệt ! 
Vì nụ cười của Cha là liều thuốc quý giá nhất trong đời ta ! 
Dù phải đánh đổi từng giây , từng phút ta cũng sẽ giành tất cả niềm vui ít ỏi cho Cha! 
Đừng rời xa con nhé ♥ 
Người là niềm vui mà ông trời dành tặng con , dù con biết người sẽ chẳng đi cùng con mãi mãi 
Người là món quà vô giá mà tất cả đều không thể sánh bằng ! 
Dù một chút thôi con cũng cần người biết bao ! 
Xã hội này rộng lắm , người ta chen chúc , chà đạp để giành những chổ đứng cho riêng mình ! 
Nhưng cái con cần chỉ là nụ cười của Cha ! 
Ps: Một ngày nắng tắt , đường con về bỗng dưng xa và rộng hơn , con vẫn bước những bước chân của cuộc đời như không còn gì để bào chữa cho một tâm hồn đang yếu đuối .... 

- Py Genki 

Thứ Năm, 30 tháng 5, 2013

Nhất định sẽ quên ...

Một ngày lại có mưa bay
Nhưng em không khóc nữa.
Đêm qua nỗi cô đơn gõ cửa
Hỏi em rằng có buồn không
Đã lâu lắm rồi những mùa đông
Em luôn để cửa mở
Chờ đợi gì đây, em cũng không biết nữa…
Em của hôm nay đã khác với ngày xưa
Đi qua bão giông và thôi không khóc
Tuổi trẻ lặng thầm
Bớt nhiều rồi tiếng thở dài mệt nhọc
Em về nuôi lại tóc xanh.
Bài thơ xưa em viết tặng anh
Giờ đã là bài thơ tặng muôn vàn người con gái khác
Ai chẳng có một thời yêu bất kể là nhầm lạc
Cũng từng dại khờ tạc ai đó trong tim
Dù người con trai như thể cánh chim
Chẳng nơi nào là bến đậu.
Hoa cúc vàng một chậu
Chiều nay thả kén vàng
Thôi anh ạ, đừng trách cứ thời gian
Chuyện đã qua rồi, chẳng nên khơi lại nữa
Bình minh lại gõ cửa Mở ra muôn vàn ngày.
Em vẫn mình em lặng lẽ nơi này
Lâu lắm rồi em không còn biết khóc
Dù đôi khi cuộc đời toàn mệt nhọc
Những quẩn quanh, sợ hãi, tầm thường
Em lặng đi nhìn bóng trong gương
Em yếu đuối, nhưng em không khóc nữa…
Có ai đi sửa chữa
Những thương tổn cuộc tình
Em đã quen một mình
Và em thanh thản lạ
Đừng hi vọng nhiều quá
Vào những gì mong manh
Em còn yêu thương nữa
Sao phải khóc vì anh…


- Em không còn biết khóc - Trần Việt Anh

Thứ Tư, 29 tháng 5, 2013

Ném nỗi buồn để gặt cô đơn ....

Cô thường cảm thấy u uất. Có lúc buổi chiều cưỡng ép bản thân đi giữa đám đông, trở về mặt đất, uống một tách cà phê trong quán cà phê tăm tối, như là an ủi duy nhất.
Có lúc cô nghi hoặc với câu hỏi: con người rốt cuộc là vì mục đích gì, cứ luôn nhẫn nại mà sống, cuộc sống ngày lại qua ngày. Tất cả xem như không có hy vọng gì. Không có hy vọng đến từ thế giới bên mình, không có hy vọng đến từ những người bên mình. Cũng tựa hồ không có hy vọng đến từ bản thân mình.
Từng thử uống rượu. Mặt đỏ, da sau lưng và ngực đỏ ngứa khó chịu. Khóc. Sáng hôm sau tỉnh dậy, mưa như trút nước, không khí lạnh lẽo trong lành. Con mèo lặng lẽ cuộn mình bên gối, không động đậy, ánh mắt trấn tĩnh trong tiếng mưa dữ dội.
Vào thời khắc như thế, cô nhìn thấy tính chất của sinh mệnh mình, giống như một tấm vải trắng trải rộng, vì hanh khô và giặt tẩy, nhìn thấy mỗi một nếp gấp và vết đen nó ẩn giấu

- Nguyệt Đường Ký | An Ni Bảo Bối. 

Chủ Nhật, 23 tháng 12, 2012

Cô đơn cũng không được khóc !













Trái tim con người nhỏ lắm. Nhỏ hơn chúng ta tưởng rất nhiều . Một câu chuyện vui không làm tôi nhớ bằng một câu chuyện buồn.
Người làm ta cười không làm ta nhớ bằng người khiến ta khóc .
Chỉ biết rằng thương ai đó rõ ràng là một cái nợ
Mà để trả hết nợ này

Một cuộc đời là chưa đủ.......!!

Chợt một ngày ta không còn biết khóc




























Em đã đi rất xa thành phố của mình và bắt đầu những hành trình mới , những hành trình đầy ánh sáng và lẻ loi . Em đi trong sự cô đơn tột cùng giữa những đủ đầy ,  em đi trong giấc mơ của rất nhiều người khác và em đi trong tiếng hát ru của chính bản thân mình . Thi thoảng giữa lúc đứng thừ người trước những con sóng biển kỳ lạ đầy hơi nước lạnh tát vào gương mặt nửa trẻ thơ , nửa già cỗi . Em biết mình nhớ anh !!
Em đã ước ao mình sẽ gặp lại nhau , em đã ước ao mình sẽ lại được ngồi cạnh nhau và trò chuyện cùng nhau ....
Em đã ước ao giây phút ấy là mãi mãi
Em đã ước ao rằng mình sẽ khác ♥





























Em giấu giọt nước mắt
Sau nụ cười trinh nguyên
Em giấu những lời nguyền
Sau lời ru rất khẽ
Giấu bóng mình đơn lẻ
Trong biển người mênh mông
Em giấu nỗi chông chênh
Trong tận cùng hơi thở

Giấu cả những ước mơ
Trong tim mềm con gái
Em giấu những dại khờ
Trên bóng dáng vai anh

Em giấu giọt nắng hanh
Giữa mùa rơi đầy lá
Giấu những ngày vội vã
Giữa những đợi-chờ-mong.

Em giấu đoạn song song
Cho em –Người không ngược
Cược với cả cuộc đời
Em giấu mình trong anh.

Cược với cả cuộc đời
Ta giấu mình trong nhau.

- Giấu | Hoàng Yến Anh.

Ngày cũ ....































Những ngày cũ, mà cũng không hẳn là cũ lắm. Mình vẫn thường hút thuốc, đôi khi là Malboro, đôi khi là Mild Seven. Mình vẫn thường đến bar, đôi khi cùng chị, đôi khi một mình. Tuyệt nhiên chỉ ngồi một góc và lặng lẽ uống Gin Tonic, đôi khi là Margarita và thi thoảng là Long island ice tea.
Đó không phải là nổi loạn, hư hỏng hay điều gì tương tự như thế. Mọi người vẫn thường nhìn vào điếu thuốc cháy dở, một hình xăm, màu móng tay sơn, ly rượu vơi nửa để đánh giá một cô con gái là buông thả, là dễ dãi, là hỏng người. Mà như mình đã nói, ai ai cũng có quyền mua niềm vui theo cách của riêng mình.
Nếu như một cô không vi phạm pháp luật, không đong - đưa - đẩy, không đua đòi chơi bời trên đồng tiền cực khổ của ba mẹ, không sống vô lối, vô trách nhiệm với bản thân mình. Thì nói cho mình nghe đi, tại sao cô ấy phải nhìn vào thái độ và đánh giá của những người không liên quan để thay đổi, hoặc giả chỉ là, xem lại cách sống của chính mình?
Họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm. Đừng bao giờ định nghĩa nhân cách một người chỉ bằng mắt nhìn. You also never get the right to do that