Chủ Nhật, 23 tháng 12, 2012














Khi mọi vật chìm vào đêm, tôi trở mình tỉnh dậy. Trước mắt tôi là một màn tối, tĩnh lặng. Dường như mọi âm thanh đều bị nuốt chửng vào khoảng không gian mờ mịt ấy. Tôi bất giác ngồi dậy, kéo lê cơ thể mệt mỏi của mình xuống giường. Tôi bỗng thấy mình cô độc.
Rút tấm chăn mỏng trên tủ và chiếc gối quen thuộc, vô thức đi về phía ban công phòng đối diện. Mùa đông bao bọc lấy bầu trời, lạnh giá. Hơi thở của khoảnh khắc ngày chuyển mình thanh khiết, ngọt ngào lạ lùng. Ngoài này vẫn còn tối, nhưng không còn dáng vẻ mờ mịt bên trong phòng nữa rồi. Ánh sáng hiu hắt từ công trường nặng nề thổi vào đêm.
Có những nỗi đau bất chợt không vì lý do gì.
Lặng lẽ trải chăn, nhẹ nhàng nằm xuống. Cái lạnh lẽo của nền gạch len lỏi trong cơ thể. Còn sương đêm, thấm đẫm sự băng giá trong trái tim tôi. Dường như nước mắt đã hóa thành tuyết. Bất giác rơi, bất giác tan chảy. Hoa nở rồi lại tàn.
Ánh trăng trên cao chiếu rọi người con gái nằm co quắp ngoài ban công. Rõ ràng là nhạt nhòa đến thế, vậy mà như xuyên thấu vạn vật. Thầm mong trái tim mình hãy giá lạnh, nước mắt hòa quyện vào giai điệu của đêm.
Đó là những ngày tháng hoa niên thời nông nổi. Tôi tìm cách giải thoát mình vào bóng tối.
Trái tim tôi giờ đã rệu rã quá. Trở mình thức dậy, chỉ biết im lìm lặng vào màn đêm.
Có những nỗi cô đơn không thể bật thốt thành lời.
Nước mắt rơi, không một bàn tay đón lấy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét