Thứ Tư, 11 tháng 3, 2015

Những ngày có Anh!


Có những ngày em chông chênh ở tuổi 20. Không định hướng, không có lối đi nào cho riêng mình. Em làm bạn với nỗi cô đơn dường như dài bất tận. Cho đến ngày em gặp được anh! Kể ra cũng khác người, vì chuyện mình đột ngột như chuyện cổ tích. Khi cả anh và em đều đang mải mê trong những dòng chảy miên man. Ngày Valentine đầu tiên đánh dấu 20t em đã gặp anh. Quán cafe trầm lắng, chúng ta đã chuyện trò rôm rã như hai người bạn đã quen từ lâu. Tim em không hồi hộp, vồn vã, nó uấm áp như thể người ngồi cạnh đây là người tri kỷ lâu năm em được gặp. Từ ngày biết anh cuộc sống của em cũng đổi thay nhiều hẳn. Bao nhiêu thói quen xấu em đều cố gắng khắc phục. Anh thương em, lúc nào cũng quan tâm em. Em trở thành cô gái vui vẻ, ít suy nghĩ và vô lo hơn. Nhưng có lẽ, những khó khăn vẫn đang rập rình ở phía trước. Những con đường anh và em đã đi qua và sắp sẽ đi qua sẽ không ít ghềnh thác. Em vẫn luôn hi vọng người đàn ông của em luôn đủ bản lĩnh để luôn bên em. Giữ vẹn lời hứa đi đến cuối đường. Nếu một ngày nào đó cuộc sống quá tất bật anh đánh rơi em giữa ngược dòng thương nhớ, sẽ có đôi lần anh hãy nhớ đến em. Nhớ đến những kí ức theo em một đời bên người, nhớ rằng em đã từng rất yêu anh chỉ là anh đã vô tình bỏ lỡ hẹn ước. Những ngày có anh thật sự em rất vui, những cử chỉ, hành động anh dành cho em sẽ mãi là hành trang bên em để khi đánh rơi, kí ức vẫn còn mãi. Em gặp anh vào một ngày dường như cùng cực của tuyệt vọng, cũng là lúc trái tim em trở nên băng giá trước sự đời. Anh nhẹ nhàng xuất hiện, bước vào cuộc sống của em, ngang nhiên chiếm một vị trí trong lòng em như đó là lẽ tự nhiên nhất trên đời. Anh xoa dịu vết thương trong tâm hồn em, anh thắp lên trong em một niềm tin vào cuộc sống, anh làm em tin tưởng vào một ngày mai sẽ đổi khác, anh thay đổi con người em...Em thấy mình đổi khác nhiều lắm. Em cười khi nghĩ về anh. Đôi lúc hình ảnh lướt qua trong tâm trí em. Em mong đợi được trò chuyện cùng anh. Rồi một ngày, em giật mình nhận ra em nghĩ về anh nhiều quá, tình cảm em dành cho anh nhiều quá, nhiều đến mức chính bản thân em cũng không kịp nhận ra. Em bối rối không biết phải làm thế nào trước cảm xúc của bản thân. Em hoảng loạng lo sợ làm mối quan hệ tốt đẹp này tan vỡ. Ở cái tuổi đôi mươi này, em chẳng đủ dũng cảm hay sự ồn ả cho một tình yêu mãnh liệt nữa rồi. Chỉ thế thôi, bình lặng yêu thương và âm thâm thương tưởng. Chỉ thế thôi cũng đủ, chỉ thế thôi cũng khó