Thứ Bảy, 29 tháng 11, 2014

Những ngày mưa chẳng thể gọi thành tên !




Miền Trung giữa tháng 11 ! 
Những cơn mưa như bấu víu vào lòng khiến ta u mê , mệt mỏi ! 
Đâu đây hiện lên những gương mặt thân quen nhưng chỉ cần chạm nhẹ đã Biến Mất ! 
Ngày ấy trẻ con làm gì cũng không quan tâm rồi nó sẽ đi đâu và về đâu ! 
Chỉ cần Thích thì sẽ làm cho bằng được ! 
Lớn rồi mới biết đâu phải cứ thích là sẽ được , đôi khi phải hi sinh tất cả chỉ để dành lại từng nụ cười cho người thân ! 
Ngày ấy cứ hỡ ra là cau có , bực mình nếu không may gặp chuyện xui xẻo đến ... Bây giờ có gặp chuyện bi thương đến đâu vẫn điềm tĩnh vượt qua ! 
Ngày ấy và Bây giờ ! Khác nhau nhưng giống nhau quá ! 
Khác là vì ta đã học được rất nhiều từ cuộc sống , học cách đứng dậy sau vấp ngã , học cách hi sinh dù nó chẳng dễ dàng gì , học cách điềm nhiên trước những giông bão và coi nó chỉ là trò chơi cuộc đời , sống là để trải nghiệm , sống là cho đi và đừng mong chờ nhận lại gì từ cuộc đời 
Và quan trọng là học được một điều " Dù cô đơn cũng không được khóc " 
Nước mắt chỉ là một biểu hiện vụng về của nỗi đau ! 
Nhưng sao ta vẫn giống ngày xưa quá ! 
Vẫn tha thiết được che chở , yêu thương vì ta đang phải trưởng thành bằng một tâm hồn non nớt 
Vẫn mong chờ những lời quan tâm , săn sóc dù biết mình đã lớn và phải tự lo cho c.s ! 
Ừ ! Thì ta đang gồng để trưởng thành đầy thôi ! 
Nhưng sao khó khăn quá ! 
Bờ vai ta heo gầy giờ phải là chổ dựa cho mái tóc trắng của Cha ! 
Niềm vui sao ít ỏi , nỗi buồn thì vô hạn ! Nhưng ta sẽ cố đến sức cùng lực kiệt ! 
Vì nụ cười của Cha là liều thuốc quý giá nhất trong đời ta ! 
Dù phải đánh đổi từng giây , từng phút ta cũng sẽ giành tất cả niềm vui ít ỏi cho Cha! 
Đừng rời xa con nhé ♥ 
Người là niềm vui mà ông trời dành tặng con , dù con biết người sẽ chẳng đi cùng con mãi mãi 
Người là món quà vô giá mà tất cả đều không thể sánh bằng ! 
Dù một chút thôi con cũng cần người biết bao ! 
Xã hội này rộng lắm , người ta chen chúc , chà đạp để giành những chổ đứng cho riêng mình ! 
Nhưng cái con cần chỉ là nụ cười của Cha ! 
Ps: Một ngày nắng tắt , đường con về bỗng dưng xa và rộng hơn , con vẫn bước những bước chân của cuộc đời như không còn gì để bào chữa cho một tâm hồn đang yếu đuối .... 

- Py Genki 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét